Tôi chợt nhận ra, ai rồi cũng thế, trải qua bao đau thương với lưng chừng tuổi trẻ, mọi thứ rồi sẽ đổi khác, con người cũng dần chai sạn với nỗi đau mà người khác mang đến, không còn đau đáu xót xa khi đưa ánh mắt bi thương nhìn về quá khứ.
Người có nghe gì không? Tiếng gió bấc đang vội vã ùa về ngoài hiên. Người có nhớ gì không? Chúng ta đã nắm tay nhau đi qua bao mùa giao thừa. Những ngày cuối cùng của năm cũ đang dần trôi trong cái giá lạnh của mùa Đông.
Lắng nghe tiếng đồng hồ kêu tích tắc trên khung cửa, tiếng ai đó thở dài tiếc nuối hoài niệm một thời rơi vỡ. Mỗi bước đi trong cuộc đời đều phải trả giá, một năm qua, tôi đã đạt được một số thứ mình cần, và mất đi những thứ mà mình không muốn mất. Nhìn lại quãng thời gian qua, rồi nhìn về hiện tại. Nhận ra bản thân đã trưởng thành hơn biết bao.
Tôi ngây ngô để vuột mất một người luôn ở bên yêu thương và chiều chuộng tôi hết mực. Ngày người đành lòng cất bước ra đi, nắm vội một bàn tay khác, để lại tôi đơn độc giữa cuộc đời dài rộng. Người đi mà không một lần ngoái đầu nhìn lại, không biết ánh nhìn tôi khắc khoải chờ đợi người khuất bóng cuối nẻo đường dài.
Chúng tôi vẫn sống chung dưới một bầu trời, hít hà không khí ngày cuối năm với bao tất bật rộn ràng. Chỉ là, người đã khác xưa, tôi cũng không còn là tôi của ngày trước, chúng ta đã không còn cùng nhau đón khoảnh khắc khiêng liêng ngày giao mùa.
Trong câu chuyện của chúng tôi, người đúng, kẻ sai giờ đây đã không còn quan trọng nữa. Nhiều năm sau này, khi nhìn lại quãng hồi ức tươi đẹp ấy, đọc lại những dòng chữ này, hãy cứ mỉm cười an yên, hứa với tôi rằng người phải thật hạnh phúc và sống tốt. Bởi cuộc đời này gặp được nhau, nắm tay nhau đi chung một đoạn đường đâu phải dễ. Ấy vậy mà tôi và người, đã cùng nhau bước qua giông bão suốt bao nhiêu năm ròng rã. Và giờ con đường người đi, tôi đã không còn đứng nơi đó chờ đợi.
Bao nhiêu oán hận, trách móc và những vết thương loang lổ ngày ly biệt, hãy để nó trôi đi nhẹ nhàng. Bởi tôi biết rằng, đã từng có một người yêu tôi như sinh mệnh!
Hãy mỉm cười dang rộng đôi tay ôm lấy bầu trời, gói ghém năm cũ và những kỷ niệm cũ, cất vào ngăn kéo riêng.
Tôi chợt nhận ra, ai rồi cũng thế, trải qua bao đau thương với lưng chừng tuổi trẻ, mọi thứ rồi sẽ đổi khác, con người cũng dần chai sạn với nỗi đau mà người khác mang đến, không
còn đau đáu xót xa khi đưa ánh mắt bi thương nhìn về quá khứ.
Những nỗi buồn của năm cũ, hãy cất giấu và lãng quên. Những chuyện không may xảy đến, hãy gói gém lại và nâng niu như một bài học. Tạm biệt 2015!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét